Mẹ chồng và những câu chuyện về thừa kế
Bà chỉ hù dọa tôi vì tôi và chồng đã kết hôn hai năm nhưng vẫn chưa có em bé, dù chúng tôi đã thông báo kế hoạch sinh con rõ ràng. Bà thường lặp lại rằng nếu không có cháu, sẽ không được chia tài sản. Tôi cảm thấy áp lực vì tiền là không cần thiết; nếu vì tiền, tôi đã không lấy chồng, vì thu nhập của tôi cao hơn anh ấy. Tôi chỉ mong mẹ chồng bỏ qua cách gây áp lực này. Bà trẻ trung, xinh đẹp và thoải mái trong cách sống, nhưng luôn muốn giữ vị trí "cục cưng" trong gia đình.
Bà muốn ăn trái cây thì phải có con dâu, con trai hoặc bố chồng gọt cho vì bà sợ đứt tay. Khi ra đường, bà cần người chở, không thì bà đạp xe đạp, không chịu đi xe máy. Chúng tôi thường chia nhau chở bà, nếu không thì nhờ xe ôm. Mỗi khi tôi nhờ bà làm gì, bà thường phản ứng ngay, nói tôi dặn quá nhanh khiến bà không nhớ kịp. Hàng xóm và chồng tôi cho rằng tôi ức hiếp mẹ chồng, nhưng tôi thấy mẹ chồng lặng lẽ như vậy thật đáng sợ. Tôi rất quý mẹ chồng vì tính cách thẳng thắn và chúng tôi khá thân thiết. Nếu có gì muốn thay đổi, chỉ mong bà bớt vô tư dùng đồ của tôi hơn.
Khi mới về nhà chồng, mẹ chồng tôi mượn cây chì kẻ mắt và ví của tôi để đi dự đám cưới. Tôi không ngại, nhưng sau đó phát hiện chai nước hoa của tôi bị dùng dần. Khi tôi đề nghị tặng bà chai khác, bà từ chối vì cho rằng mùi đó trẻ quá. Dù vậy, nước hoa và son của tôi vẫn vơi đi. Vợ chồng tôi sống gần nhà bố mẹ chồng và đã gửi mẹ chồng một bộ chìa khóa để bà giúp trông nhà. Mặc dù nhà cửa được dọn dẹp sạch sẽ, tôi mong mẹ chồng có thể vui vẻ nhận lời cảm ơn từ con cái hơn.
Khi về nhà bố mẹ chồng, tôi thường bị nhận những lời bóng gió như "thôi để mẹ, con bận không có thời gian dọn dẹp nhà mình" hay "thằng N. khi ở với mẹ, chẳng bao giờ ăn cơm nguội." Dù mệt mỏi hay lười biếng, tôi vẫn phải dọn dẹp vì những lời "mát mẻ" của mẹ chồng. Khi tôi đề nghị xin lại chìa khóa nhà, chồng phản đối mạnh mẽ. Mẹ chồng tôi là người hay nói, có thể "tám" cả ngày mà không nghỉ, từ chuyện em họ bị công an đến hàng xóm mới mua xe.
Chồng tôi hồi nhỏ như thế nào, và tôi hy vọng sang năm bà sẽ được đi chùa ở Trung Quốc. Không gì đau khổ bằng những buổi tối bà không ngủ, kéo tôi dậy nói chuyện từ 9 giờ tối đến 12 giờ khuya. Ban đầu tôi còn cố gắng lắng nghe, nhưng dần dần tôi ngáp dài, than mỏi cổ, vẫn không thoát được. Tôi ước có ai đó thay tôi và giúp bà bớt “tám”.
Source: https://afamily.vn/me-chong-va-bai-ca-thua-ke-20110604125848885.chn